Tề Tế
Tác giả: Phong Đâu Tử
Tag: hiện đại, mạt thế, thanh mai trúc mã, nữ cường
–
Không phải truyện mạt thế đầu tiên đọc, nhưng là truyện mạt thế có tình cảm nhất cho đến giờ, bởi cái không khí căng thẳng, tàn nhẫn của câu chuyện. Chuyện rất ít miêu tả tình cảm, vì bản thân nam nữ chính cũng đang ở độ tuổi thiếu niên, với lại nữ chính rất lạnh lùng, tàn nhẫn, kiểu tàn nhẫn không phải do bản chất ác độc, mà do bản năng sinh tồn trong nguy hiểm suốt một thời gian dài tôi luyện nên.
Nam nữ chủ là những sản phẩm/ hoặc là có liên quan đến một quá trình nghiên cứu. Mười mấy năm trước sự đột phát, người lớn trong nhóm nghiên cứu dần chet hết, chỉ còn có tụi trẻ con sơ sinh dần dần lớn lên, dựa dẫm vào nhau, tự chăm sóc và dạy dỗ nhau. Nữ chính không phải lớn tuổi nhất, nhưng cô là người lãnh đạo nhóm con nít đó. Nam chính là người ít nói nhất, nhưng mưu trí, dũng cảm, và có thân thủ giỏi nhất. Tất nhiên, nữ chính cũng không tồi. So với con người trong thế giới thường, họ có thể nói là mạnh hơn rất nhiều.
Nam nữ chính đều lấy họ là người nuôi dưỡng mình, dù không có quan hệ ruột thịt. Sau khi cha nuôi mất, nữ chính luôn mang theo một phần xương bánh chè của ông bên người.
Truyện bắt đầu khi có một nhóm đặc công tiến vào chỗ của nữ chính, bị nhóm của nữ chính đánh cho tan nát. Một vài người còn lại muốn sống thì phải trở thành nô lệ, theo yêu cầu của nữ chính, họ phải gần gũi rồi sinh con nít để gia tăng nhân số. Sau hai năm họ cũng dần có tình cảm với đám trẻ con man di. Khi thoát ra, họ mang theo nam nữ chính ra ngoài, vì nữ chính muốn tìm cách chữa bệnh cho mấy đứa em trong nhóm.
Khúc này có một sự vô lí đó là nhóm của nữ chính đã tàn sát nhóm đặc công rất dã man, nhưng những người sống sót lại không báo thù. Trong nhóm đó có một nữ đặc công có thai hai lần, cô không thoát ra mà tình nguyện ở lại chăm sóc cho con mình và mấy đứa con nít khác. Kết truyện vẫn không biết số phận cô này thế nào, có gặp lại chồng mình (anh đặc công đồng đội đã thoát ra được) hay không…
Ở thế giới bên ngoài, trên đường nam nữ chủ tiến về phương Bắc, các nhân vật “người bình thường” lần lượt lên sàn. Nam nữ chính vốn mạnh rồi nên không cần lo lắng an nguy cho lắm. Ngược lại, các nhân vật “người” yếu đuối làm sao mới có thể sống sót, ai tồn tại được, ai không thể? Nhóm của nữ chính thay người liên tục, đến gần cuối hành trình vẫn có người phải hi sinh. Câu chuyện trở nên khốc liệt, hấp dẫn từ đó.
Ba người đầu tiên vào nhóm là anh nghiên cứu sinh Trần Chính, thông minh, biết tuỳ cơ ứng biến, thoải mái, hay trêu đùa mọi người; anh quân nhân xuất ngũ Hồng ca, hào sảng, gan dạ, tốt bụng, và anh cảnh sát nhân dân Ngải Phương Thành, chuyên gia đàm phán, nhân viên công vụ nhưng không quá câu nệ nguyên tắc. Ba người này trong một lần cùng kề vai sát cánh chống zoombie cứu người, trong khi những kẻ khác lựa chọn tháo chạy, họ liền trở nên thân thiết, gắn bó với nhau.
Người tiếp theo là anh tiểu chiến sĩ Mãn Phúc, còn trẻ tuổi, chính nghĩa một cách ngây thơ. Ban đầu anh là người chiến đấu giỏi nhất trong đám người mới, cộng thêm tuổi còn trẻ, nên nữ chính rất coi trọng, không dưới một hai lần tha cho sai phạm của anh. Đến nỗi mà đám già còn lại tự thêu dệt chuyện tình ba người cẩu huyết tùm lum.
Người tiếp theo nữa là thương nhân Đan Đồng, người trong giang hồ gọi là Đan Tiểu Lang, khá tâm cơ, vì lợi ích có thể không chớp mắt liền có thể ném đi đồng bọn, và một đứa trẻ con mồ côi mới sinh của một thiếu phụ nào đó bị zoombie giết.
Người tiếp theo là Archie, đứa bé trai mồ côi, không nhiều tình cảm, nhưng rất kiên cường, đặc biệt có kỹ năng máy tính, ở trong loạn thế càng bộc lộ sự hữu dụng của mình.
“Không chỉ kiêu hùng, thiên tài cũng cần loạn thế phụ trợ.”
Trong tổ hợp người hỗn tạp, nam nữ chính phảng phất như ngoại tinh nhân, không biết đối nhân xử thế, trước nguy hiểm cũng bất cận nhân tình. Nhưng thực ra vì vậy, nhóm người này mới có người sống đến cuối cùng. Dù nữ chính có tàn nhẫn vứt bỏ người khác nếu như họ không cần thiết cho hành trình, hoặc không có khả năng tự bảo vệ mình, nhưng khi nguy hiểm xảy ra, những người đầu tiên lao ra chiến đấu chính là nam nữ chính.
Sự tồn tại của hai người này chính là thứ duy trì đoàn xe. Sức chiến đấu, tài lái xe, tâm trí kiên cường không gì sánh kịp, càng trọng yếu hơn là… tâm tính trời sinh coi mạng người như cỏ rác. Không có hai người này, cơ bản không thể thuận lợi đi tiếp. Vô luận Tề Tế hay là A Cẩu gác đêm, người khác đều cực kỳ yên tâm, hoặc có thể nói, vô luận bọn họ ngủ hay tỉnh, chỉ cần bọn họ ở đây, người khác nằm xuống liền có thể ngủ say. Thậm chí có bị bỏ rơi, họ cũng không hận. Bởi vì, Tề Tế nàng rất mạnh.
“Xe là của nàng, người mạnh nhất là của nàng, vật tư là nàng tìm, lộ tuyến là nàng định…”
Nữ chính rất thích học, trên đường đi thường bắt mọi người dạy mình học, nam chính thì không như vậy, nhưng khi cô học anh cũng bu lại, khả năng tiếp thu lại tốt hơn cô rất nhiều, nhưng lúc nào cũng nhường nhịn cô, cố ý thua kém cô.
Nam chính A Cẩu được khắc hoạ là thâm trầm, bản lĩnh, bề ngoài thì có vẻ như luôn nghe lời nữ chính, nhưng thực ra trong các tình huống chủ chốt lại đóng vai trò quyết định quan trọng nhất, nhưng anh khá ít đất diễn. Thậm chí mấy khúc nam nữ chính đánh với zoombie, nữ chính luôn được tả nhưng nam chính thì chẳng có một lời, cứ như tả xung hữu đột dũng mãnh ngoài kia là nữ chính chứ nam chính đang yên lặng ở một nơi nào đó.
Thậm chí cái tên A Cẩu cũng chả phải tên thật của nam chính, anh chả phải là sủng vật của ai, đó chẳng qua là nữ chính tự mình đa tình mà gọi, chẳng qua là anh nguyện ý để nàng gọi như vậy mà thôi.
“A Cẩu tại trầm mặc giống người câm thời điểm, chính là hắn quan sát người khác thời điểm, hắn hội trầm mặc đến mức khiến người quên hắn, xem nhẹ hắn, thẳng đến cuối cùng sẽ phát hiện, hắn mới là quyết định tín nhiệm quyền người kia, Tề Tế có thể vẫn không cố kỵ gì muốn làm sao thì làm, đó là bởi vì nàng biết, bất kỳ cùng nàng tới gần nhân, đỉnh đầu đều treo một phen tên là Tề Hiên đao. Mà làm hắn không trầm mặc thời điểm, chính là khảo sát kỳ kết thúc, thử việc bắt đầu.”
“Quả nhiên, toàn bộ trong đoàn xe, xây dựng ảnh hưởng nặng nhất , không phải Tề Tế, mà là A Cẩu. Hắn cứ như vậy trầm mặc, đi theo, trung khuyển , nhưng ai đều vô pháp xem nhẹ hắn, nếu như nói hiện tại trong lòng bọn họ đối với Tề Tế, đối Trâu Nhai ra tới bọn nhỏ trong lòng tồn là trìu mến, đồng tình cùng bao dung, cái kia đối A Cẩu, từ đầu tới đuôi đều chỉ có kính nhi viễn chi, thậm chí dài như vậy trưởng một đường, vô luận tính cách thế nào người nào, đều không có dâng lên cùng hắn giao tiếp ý niệm.
Thế cho nên hiện tại, mọi người rõ ràng có như vậy nhiều chuyện muốn làm, nhưng đối Tề Tế lo lắng cùng đối chấp hành nhiệm vụ bức thiết nhu cầu, tất cả đều bị A Cẩu trầm mặc bao trùm. Đơn Đồng thở dài, đỡ hạ kính mắt: “Không sai, hắn sẽ giết chúng ta, uy Tề Tế.””
Trong đoàn xe chỉ có một mình nữ chính là nữ, nhưng mà mãi rong duỗi chạy loạn, cộng thêm nữ chính quá cường, chẳng để ý gì đến cách biệt nam nữ, lâu rồi không tắm rửa cũng không có cảm giác, mấy người nam trong nhóm đều mau quên mất bộ dáng bình thường của phụ nữ, nhưng khi gặp phụ nữ khác, họ cũng không có nhiều liếc mắt. Có thể nói, mỹ nhân kế với nhóm người này khá là vô dụng.
“Mãn Phúc là cái xấu hổ đứa nhỏ, trong tay còn ôm một cái nhỏ hơn đứa nhỏ, Đơn Đồng cái gì nữ nhân chưa thấy qua, Ngải Phương Thành còn làm chính mình nhân dân cảnh sát, không dám quá đáng khinh, Archie trong mắt chỉ có máy tính, A Cẩu sao… liền không cần nói.”
Nhưng mà đây không phải là nhóm người cuối cùng trong đoàn xe. Người ngã xuống đầu tiên là Hồng ca, sau đó là Trần Chính. Họ đều bị zoombie cắn, nữ chính nhất quyết không cho họ theo. Nhân vật Trần Chính này khá được, không chiến đấu giỏi nhưng có kiến thức, cũng khá mưu mẹo, tính cách lại khá mềm dẻo, không chính nghĩa cứng nhắc như anh tiểu chiến sĩ. Thật tiếc là nhân vật này không được khai thác nữa mà sớm bị knock out. Cái khúc mà anh vừa bấm ghi âm nhật kí, như một thói quen khi nghiên cứu khoa học, vừa chờ đợi và miêu tả tử vong, thấy cũng thật tội.
Nhân vật số hai rời nhóm là tiểu chiến sỉ Mãn Phúc, máu nóng, bốc đồng, dễ xảy ra chuyện. Anh này cứ khăng khăng đòi cứu người này người kia, trong khi người ta cũng đã không thể sống nhiều hơn được nữa. Anh được giao ôm đứa nhỏ, mà cuối cùng chạy qua chạy lại lại đánh mất em bé, còn đem về một vị tỉ tỉ người quen sắp chet. Tất nhiên là nữ chính không cho anh lên xe, dứt khoát loại anh ra khỏi đội. Anh này hiểu ra thì đã muộn, sau đó anh theo một đoàn xe khác chạy song song với xe nữ chính, trưởng đoàn là một người bạn của anh Đan Đồng, nhưng cũng không thân thiết. Kết thúc là nhóm người này gặp zoombie, anh Mãn Phúc đang canh giữ xe vốn có thể lái xe thoát được, nhưng có một cô gái chạy tới xin anh cứu trưởng đoàn, anh hăng hái việc nghĩa cuối cùng đỡ đòn thay cho người ta, sau tự sát trước khi phát bệnh vì zoombie cắn. Anh trưởng đoàn và cô gái kia tìm được xe nữ chính, vì cô này mang thai nên nữ chính cho cả hai người vô đoàn. Nữ chính vốn rất thích các tiểu sinh mệnh.
Mình thì lại khá ghét cô này, vì cô ta đã gián tiếp hại chet Mãn Phúc, dù tính cách Mãn Phúc sớm muộn gì cũng vì cứu người mà chet thôi, nhưng sau đó, người hại anh lại an nhiên thay thế vị trí của anh, thấy cũng bực mình.
Một vài sự kiện sau đó, như Tề Tế, A Cẩu, Đan Đồng tách ra làm nhiệm vụ, rồi thất lạc với những người còn lại trong nhóm. Họ vào một khu dân cư, ở đó, nữ chính gặp lại dì ruột của mình và anh họ. Hai người này sau đi theo nữ chính. Nhóm người cũ cũng không bỏ rơi họ, mà luôn tìm kiếm tung tích của họ. Có lẻ trải qua nhiều nguy nan, họ tự nhiên nảy sinh gắn bó, không bỏ rơi nhau, trừ phi đến đường cùng.
Trải qua vài chuyện, nhóm nhân vật chính tề tựu với những người khác, cũng kết nạp thêm vài nhân tố mới như dì của nữ chính – chuyên gia máy tính như Archie, người anh họ trẻ tuổi – bác sĩ tiềm năng, anh sinh viên gan dạ, nhanh trí mới quen, và đôi chị em gái – người yêu của anh ta. Hai người này tất nhiên là vô dụng nên cũng không theo đoàn xe được bao lâu. Đã mất xe tăng, họ chuyển qua đi xe buýt, sau tìm đến được quân đoàn của cha nữ chính.
Câu chuyện năm xưa dần có manh mối. Cha nữ chính đã tái hôn, có hai đứa con sinh đôi cũng xấp xỉ tuổi của nữ chính. Đứa con trai khá được, ngoan, thích gần gũi nữ chính, muốn học khả năng chiến đấu của nàng, tất nhiên thực tế sau đó là theo học A Cẩu. Đứa con gái thì điêu ngoa, khinh người, ích kỉ. Cũng lướt nên cũng không biết cuối cùng cô ta sao. Hình như không có chuyện gì.
Sự hi sinh chưa dừng lại đó, người anh họ bị bệnh cũng chet. Trước khi nhắm mắt, anh còn viết một bức thư gửi mẹ, kể lại những chuyện từ nhỏ đến lớn, mẹ đã nuôi anh như thế nào, anh không muốn mẹ tái hôn đã làm gì, giờ anh mong muốn điều chi… Đọc cũng khá cảm động.
Trong loạn thế, rất nhiều số phận được lên sàn. Có người may mắn được nam nữ chính cho gia nhập, nhận được sự bảo vệ. Có lắm kẻ không có, nhưng không hẳn là chet, chỉ là cố gắng sinh tồn thật khó khăn. Rồi khi gặp quân đội, được dồn vào các cụm tị nạn, cũng gặp phải cảnh kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu, bị chúng chiếm lấy lương thực, chiếm lấy vật tư. Kẻ yếu muốn tiếp tục sống phải khuất phục, phải chịu nhục.
Có cô gái phải đổi thức ăn bằng thân thể, bị cường bạo, sau khi có thức ăn lại mắc bệnh, mất sức khoẻ, rồi cũng không qua được.
Có anh lớp trưởng sáng sủa, vốn được bạn bè tin cậy, trong loạn thế không ai chịu đứng lên, cả lũ bạn cứ thế bắt anh phải cầm đầu, bắt anh phải làm người chính nghĩa. Nữ chính không nhận anh vô nhóm, anh không có hi sọng sống sót, đành cười nhếch mép, tự tuyên ngôn “Không làm được người, thì làm zoombie”, sau cũng may mắn chờ được cứu viện, ai ngờ lại lọt vào nguy khốn khác, đồng loại là kẻ địch.
Rồi có hai chị em kia, cô chị thì luôn bảo là hi sinh cho em, nhưng gặp zoombie cũng hốt hoảng đẩy em về phía địch. Em bị cắn, không thể không bị đồng đội giết thì chuyển sang tru tréo, đổ lỗi, nói những lời lương tâm nhảm nhí, sau cũng bị nữ chính thẳng tay cứa cổ vì nói quá nhiều.
Khúc sau lướt khá nhiều, nữ chính tìm được đại boss, quần nhau một hồi… Chế được thuốc trị bệnh, tận thế có thể xem như kết thúc.
Nhưng không thích kết thúc nam nữ chính và nhóm trẻ con phải ở trong núi, cách li với thế giới bên ngoài. Dù rằng cách suy nghĩ của chúng rất khác biệt, nhưng không phải là không thể hoà nhập. Với lại có phải yếu đuối để dễ bị hại gì đâu cho cam, hai đứa nó còn rất là cường đại, thu liễm một chút là có thể tồn tại trong xã hội bình thường thôi.
Truyện không có phiên ngoại, trong đoạn cuối, ai trở về nhà nấy.
Anh cảnh sát nhân dân Ngải Phương Thành đi viếng mộ của những người bạn cũ, đã hứa với vong linh của họ là sẽ mang hai đứa bé kia thoát ra.